Tôi trong tôi

Trong Tôi có nhiều Tôi …
Một Tôi hay cười và một Tôi hay khóc
Tôi cười với đám đông
Tôi khóc một mình
Còn một Tôi im lặng
Một Tôi là chiếc bóng theo tôi
Tôi gom nhiều tôi thành một Tôi
Mỗi lần ngồi nghĩ và tự hỏi
Tôi nhiều Tôi vậy mà sao một mình…

Tình yêu của dân IT

Một ngày nào đó, bỗng dưng gặp 1 người, con tim bạn bỗng trở nên loạn nhịp , bạn muốn được ở bên cạnh người đó, bạn thấy nhớ người đó vô cùng và mọi thứ như muốn nổ tung ra . Hình như bạn đã yêu mất rồi… Con tim bạn mách bảo “Hãy đến bên người ấyđi và hãy nói để người ấy biết bạn yêu người đó đến thế nào”, nhưng lý trí hình như vẫn còn chần chừ: “Từ từ đã nào, người ấy là dân IT đấy” Tại sao vậy?
Ngày xưa ở thời các bà các mẹ, yêu bộ đội là “mốt”. Bộ đội là người nhà nước, ăn cơm dân mặc áo Đảng, được mọi người yêu quý cũng là điều dễ hiểu . Tự hào lắm chứ khi bên cạnh mình là anh bộ đội mặc áo xanh, có ngôi sao trên đầu, biết đánh đàn và biết làm thơ…

Cách đây ...

Cách đây 150 năm ko ai tin rằng con người có thể bay lượn trên bầu trời.

Cách đây 100 năm ko ai tin vào 1 cây đèn có thể phát sáng mà ko cần dầu.

Cách đây 50 năm ko ai tin con người sẽ đi bộ trên Mặt trăng.

Cách đây 20 năm ko ai tin ĐTDĐ sẽ sở hữu dễ dàng như 1 đôi giày.

Cách đây 10 năm ko ai tin 1 cái thẻ nhỏ như móng tay có thể lưu đc cả trăm ngàn bài hát mp3 (thời đĩa mềm 64M còn khá xa xỉ).

Cách đây 1 năm người ta ko tin là có thể sạc pin mà ko cần cắm điện.

Cách đây 1 ngày người ta ko tin xăng ở VN tăng giá.

CHƯƠNG I - ÔNG GIÀ BÁN BÀI HỌC NGÀN VÀNG

BÀI HỌC NGÀN VÀNG


ÔNG GIÀ BÁN BÀI HỌC NGÀN VÀNG

Ngày xưa, xưa lắm, ở vùng Tân Cương thuộc Trung Á, có một nước nằm giữa biên giớì Trung và Ấn Ðộ, gọi là Nhục Chi. Tuy là một tiểu quốc, nằm giữa hai đại cường quốc, nhưng Nhục Chi là một nước có một nền văn hóa tiến bộ và một nền kinh tế phồn thịnh. Kinh đô Nhục Chi nằm trên sườn núi lớn, cảnh trí rất đẹp, kiến trúc tân kỳ. Hoàng cung và đền đài nằm trên một vị trí cao nhất, rồi đến bộ viện, dinh thự của các công hầu khanh tướng, phía dưới chân núi là nhà dân chúng và phố phường buôn bán tấp nập quanh năm. Chính ở đây có một cái chợ lớn nhất. Cứ năm ngày lại có một phiên chợ, dân chúng từ các vùng lân cận đem hàng hóa vật thực thổ sản đến đây đổi lấy những vật dụng cần thiết. Hàng hóa không thiếu một thứ gì, từ ngũ cốc heo gà trâu bò đến hàng lụa, vải bô, quần áo; từ cày bừa, cuốc xuổng cho đến vàng bạc phấn son; từ trà rượu thuốc men cho đến hương hoa bánh trái ... người nào muốn cần thứ gì thì có thứ ấy. Ngoài ra còn có những khu dành riêng cho các cuộc giải trí: ca hát, ăn chơi, cờ bạc, ruợu chè. Chính ở đây là nơi phức tạp nhất, tụ tập đủ hạng người: nào Kinh, nào Thượng; nào giàu sang, nào nghèo đói, nào hảo hán giang hồ, nào lưu manh trộm cướp; nào văn chương nho nhã, nào vũ phu côn đồ ...

CHƯƠNG II - PHẢN ỨNG CỦA VUA KHI MỞ BÀI HỌC RA XEM

CHƯƠNG II


PHẢN ỨNG CỦA VUA KHI MỞ BÀI HỌC RA XEM

Hôm nay trong cung điện vua Ðột Quyết không có yếm ẩm, ca nhạc như các đêm khác. Sau mấy ngày đi săn bắn mệt nhọc, vua truyền lệnh cho các quan thị vệ, cận thần và cung nữ được nghĩ ngơi cho lại sức. Riêng ngài cũng cần được yên tĩnh để xem "Bài học ngàn vàng" vừa mua được. Thâm ý của ngài là không muốn cho ai khác được xem bài học, lý do thứ nhất là một vật qúy báu như vậy không nên để cho một ai hay biết; lý do thứ hai, là nếu bị lừa phỉnh, thì lại càng không nên để tiết lộ ra ngoài.

CHƯƠNG III - SỰ TRẢ THÙ CỦA THẠNH BẢO, CON QUAN ÐỀ ÐỐC

CHƯƠNG III


SỰ TRẢ THÙ CỦA THẠNH BẢO, CON QUAN ÐỀ ÐỐC

Tin đồn quan Ðề Ðốc bị xử tử mấy hôm sau lan đến biên thùy giữa hai nước Nhục Chi và Quý Lâm. Tướng giữ biên cương là Thạnh Bảo, con trai đầu của quan Ðề Ðốc, một viên tướng trẻ tuổi nhưng tài cao, được vua tin cậy cho ra trấn đóng ở biên thùy với binh hùng tướng mạnh để hầu ngăn cản ngoại xâm tứ nước Quý Lâm tràn sang.